Trong bóng tối mờ ảo của bệnh viện lúc nửa đêm, tiếng chuông gọi y tá vang lên dồn dập, kéo theo những nhịp tim đập nhanh hơn. Okuda Saki, một nữ y tá trẻ với mái tóc đen óng ả và bộ đồng phục trắng bó sát, đang lẻn qua hành lang vắng tanh. Cô ấy đã quen với những ca trực muộn, nhưng đêm nay, có điều gì đó khác lạ. Tiếng chuông từ phòng bệnh số 203 reo lên, và Saki biết rằng đó là tiếng gọi của một bệnh nhân đặc biệt – một người đàn ông trung niên, gương mặt điển trai, đã nằm viện vài ngày vì lý do không rõ ràng. Anh ta luôn nhìn cô với ánh mắt đầy khát khao, và Saki không thể phủ nhận rằng cô cũng cảm thấy một sức hút lạ lùng. Saki đẩy cửa phòng bệnh một cách nhẹ nhàng, tiếng khóa kêu răng rắc trong không gian yên tĩnh. Ánh đèn mờ ảo từ máy móc y tế chiếu lên gương mặt anh ta, làm nổi bật những đường nét mạnh mẽ. "Anh cần gì?" cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò. Anh ta thì thào, "Tôi không thể ngủ, và... tôi cần sự chăm sóc đặc biệt." Saki lại gần giường, kiểm tra các ống truyền dịch, nhưng tay cô chạm nhẹ vào cánh tay anh, tạo nên một dòng điện chạy dọc sống lưng. Không khí bỗng trở nên nóng bức, và cô cảm nhận được hơi thở của anh gần hơn. Trong khoảnh khắc đó, anh ta kéo tay cô lại, và trước khi Saki kịp phản ứng, môi họ chạm nhau trong một nụ hôn sâu, đầy đam mê. "Hôn" anh ấy, môi mềm mại của Saki hòa quyện với anh, mang theo vị thuốc khử trùng lẫn với hương thơm ngọt ngào của da thịt. Nụ hôn kéo dài, lưỡi họ quấn quýt, khiến cô quên mất rằng mình đang ở nơi công cộng. Tay anh lướt xuống lưng cô, cởi khuy áo blouse trắng, để lộ làn da mịn màng dưới ánh đèn mờ. Saki thở gấp, cơ thể cô phản ứng mạnh mẽ, và cô không thể cưỡng lại được nữa. Họ di chuyển lên giường bệnh, nơi mà những công cụ y tế giờ đây chỉ là nền phụ. Saki ngồi lên người anh, váy đồng phục xộc xệch, để lộ những đường cong quyến rũ. Anh khám phá cơ thể cô bằng tay và môi, hôn dọc theo cổ, xuống ngực, khiến cô rên rỉ nhẹ nhàng. Họ hòa quyện trong một cuộc ân ái nóng bỏng, cơ thể đẫm mồ hôi dưới ánh trăng le lói qua cửa sổ. Mỗi chuyển động của họ như một liều thuốc gây nghiện, đẩy họ lên cao trào đỉnh điểm, nơi mà tiếng rên khe khẽ hòa lẫn với tiếng máy móc đều đều. Khi mọi thứ kết thúc, Saki chỉnh lại đồng phục, tim vẫn đập thình thịch. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, tiếng chuông gọi y tá giờ đây chỉ là một ký ức. Nhưng đêm nay, cô biết rằng mình đã khám phá ra một phần khác của bản thân, một phần mà chỉ có thể xảy ra trong bóng tối bệnh viện. Và Okuda Saki chờ đợi tiếng chuông tiếp theo, với một nụ cười kín đáo. (512 từ)
Cảnh báo: Trang web này chỉ dành cho người từ 18 tuổi trở lên xem. Nội dung có thể bị phản đối; nội dung từ trang web này có thể không được phân phối,
Lưu hành, bán, cho thuê, cho hoặc cho những người dưới 18 tuổi mượn hoặc trình chiếu, phát hoặc trình chiếu nội dung của trang web này cho những người đó.