Trong bóng tối mờ ảo của bệnh viện tâm thần, tiếng kim loại va chạm nhẹ vang lên, tạo nên một không khí đầy hồi hộp. Y tá Lan, với bộ đồng phục trắng tinh khít sát cơ thể, bước vào phòng cách ly của bệnh nhân Minh. Anh ta nằm co ro trên giường, mắt hoang mang, cơ thể run rẩy dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn. Lan là một người phụ nữ quyến rũ, với mái tóc đen dài và nụ cười lạnh lùng, luôn tìm cách kiểm soát những linh hồn yếu đuối như anh. "Y tá Lan" tiến lại gần, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy uy quyền. "Hôm nay, chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới, Minh ạ. Anh phải học cách chịu đựng để được tự do." Cô cầm lấy một chiếc hộp kim loại, bên trong chứa đầy đạo cụ mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Đầu tiên là những sợi dây thừng mềm mại nhưng chắc chắn, dùng để trói chặt tay chân anh vào giường. "Đạo cụ này sẽ giúp anh ở yên đấy," cô thì thầm, quấn dây quanh cổ tay Minh, khiến anh không thể kháng cự. Tiếp theo, cô lấy ra một chiếc roi da mỏng, với những cạnh sắc nhọn. "Cảm nhận đi, Minh," cô nói, vung roi nhẹ nhàng lên da thịt anh, để lại những vết đỏ rực trên lưng. Anh rên rỉ, cơ thể co giật, nhưng tiếng rên ấy chỉ khiến Lan hứng thú hơn. Cô tiếp tục với đạo cụ khác: một chiếc kẹp nhỏ, dùng để kẹp vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể anh, tạo nên những cơn đau đớn xen lẫn khoái lạc. "Anh thích thế này chứ? Đây là cách để anh học bài học," cô cười khẩy, di chuyển kẹp một cách chậm rãi, khiến hơi thở của Minh trở nên gấp gáp. Không dừng lại, Y tá Lan lấy ra một chiếc máy rung mạnh mẽ, một đạo cụ quen thuộc trong bộ sưu tập của cô. Cô đặt nó lên vùng nhạy cảm nhất của anh, tăng dần cường độ, khiến cơ thể Minh uốn éo trong sự tra tấn ngọt ngào. Anh van xin, nhưng lời van xin chỉ làm cô thêm hăng hái. "Bây giờ, anh phải cho tôi thấy sự phục tùng thực sự," cô nói, tiếp tục thao tác với đạo cụ, đẩy anh đến đỉnh điểm của khoái cảm. Khi Minh không thể kìm nén nữa, cơ thể anh đạt đến cao trào, Lan nhanh tay thu thập thứ tinh dịch ấm nóng. "Ăn đi, Minh. Đây là phần thưởng của anh," cô ra lệnh, dùng ngón tay bôi chúng lên môi anh. Với sự ép buộc từ những đạo cụ vẫn đang kẹp chặt, anh không còn lựa chọn nào khác. Anh nuốt chửng, vị mặn chát lan tỏa, trong khi Lan quan sát với ánh mắt thỏa mãn. "Y tá như tôi biết cách dạy dỗ, phải không?" Câu chuyện kết thúc khi Lan buông dây thừng, để Minh nằm đó, kiệt sức nhưng đầy mê hoặc. Trong không gian bệnh viện ấy, sự tra tấn không chỉ là đau đớn, mà còn là một vòng lặp quyến rũ, khiến người ta khao khát quay lại. (548 từ)
Cảnh báo: Trang web này chỉ dành cho người từ 18 tuổi trở lên xem. Nội dung có thể bị phản đối; nội dung từ trang web này có thể không được phân phối,
Lưu hành, bán, cho thuê, cho hoặc cho những người dưới 18 tuổi mượn hoặc trình chiếu, phát hoặc trình chiếu nội dung của trang web này cho những người đó.